Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Diễm (Update Phần 275)

Truyện Sex: Diễm (Update Phần 275)


Phần 264

Khi mình tự thức dậy, trời đã về chiều. Ban đầu chỉ định chợp mắt một lúc thôi, không ngờ ngủ quên lâu đến vậy.
Mình vẫn đang nằm trong phòng chị, ngả lưng trên chiếc giường nhỏ của chị, gối đầu trên chính chiếc gối mà chị vẫn gối hàng đêm. Mình vẫn chưa quên, bên trong nó cất giấu một bức ảnh bộc lộ hết những suy nghĩ thầm kín trong chị.

Nhìn về chiếc ghế trước đó Uyên ngồi cạnh giường mình thì chẳng còn ai ở đó nữa, có lẽ mình ngủ lâu quá, cô nàng không đợi được nên ra ngoài rồi.

Mình nhổm dậy, toàn thân ê ẩm. Sau một giấc ngủ chẳng những thương tích không thuyên giảm mà còn cảm thấy âm ỉ hơn, nhất là cơn đau từ đầu vẫn đang lan xuống, cứ nhói từng cơn như ong chích. Mặt mình hơi sưng, điều tốt đẹp duy nhất là máu đã ngừng chảy rồi, dù vậy ngay khi ngồi lên mình vẫn bị hoa mắt một hồi mới đỡ.

Mình đẩy nhẹ cửa phòng, lò dò đi ra ngoài, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm.





Lạ thật!

Trước lúc mình ngủ, rõ ràng nơi này vẫn còn rất đông bà con họ hàng, vậy mà bây giờ vắng tanh không một bóng người, dù cửa trước cửa sau vẫn mở trống hoác, cứ như tất cả đột nhiên rủ nhau biến mất vậy.

Tầm hơn 4h chiều, mặt trời đang ngả dần về phía tây. Mình đứng trước khoảnh sân rộng, tâm trạng trống vắng một cách kỳ quái. Không gian vắng lặng tịch mịch khiến mình chợt như bị hòa vào trong đó, có chút chơi vơi chếnh choáng.

Chiếc ô tô trắng của Uyên cũng không còn ở chỗ đậu trước đó.

Mọi người đi đâu cả rồi? Chẳng còn một ai, và vì sao đi gấp như vậy, cũng không gọi mình dậy mà bỏ mình lại? Rốt cục chuyện quái đản gì đang diễn ra thế này?

Đứng đực mặt một hồi, mình nhăn nhó sờ sờ đầu, quày quả đi vào trong lấy điện thoại gọi Uyên, hỏi thử xem cô nàng đang ở đâu.

Chuông reo vài tiếng thì Uyên bắt máy, không biết cô nàng đang ở đâu mà xung quanh rất ồn ào, nói chuyện cực khó nghe.

– A lô, T dậy rồi hả? – Giọng cô nàng khá vui vẻ hồ hởi.

Mình hỏi ngay:

– Uyên đi đâu đó? Tự nhiên thức dậy chẳng thấy ai hết, cả nhà đi đâu hết trơn rồi lạ vậy nè?
– Uyên đi chợ. Chờ tí, tụi Uyên sắp về rồi, có gì gặp rồi nói sau.
– Tụi Uyên? Còn ai nữa hả? – Mình thắc mắc.
– Chị Diễm chứ ai. Uyên đi chợ với chị Diễm mà.
– À ừ, vậy hả?! Vậy cứ đi đi, T chờ không sao!

Dù vẫn chưa hiểu rõ ràng, nhưng qua thái độ vui vẻ của Uyên, mình nghĩ chẳng có gì quan trọng cả nên cũng không nghĩ nhiều. Sau khi tắt máy, mình tha thẩn quanh nhà giây lát rồi lại chui tọt vào phòng chị, tinh thần uể oải ngồi lên giường. Thế rồi trong lúc mông lung, mình tự kéo khóa chiếc áo gối, lấy tấm ảnh kia ra lúc nào không hay, đến khi giật mình nhìn lại đã thấy nó nằm gọn trong lòng bàn tay.

Mình nhẹ nhàng sờ sờ tấm ảnh. Nó rất bình thường như bao tấm ảnh khác, thậm chí vì là một tấm ảnh mang tính chất tự sướng chụp vội nên nó không quá rõ, nước ảnh cũng chả đẹp gì mấy, thế nhưng nhìn vào nó, dù đây đã là lần thứ hai trong ít giờ, mình vẫn bị nhấn chìm trong cảm xúc. Mình không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào, nó hỗn loạn lắm, vừa tiếc nuối vừa bồi hồi, lại thấy đau lòng, bứt rứt khó chịu. Chúng nó như đồng loạt bâu vào xâu xé trái tim mình, khiến nó chỉ vừa mới cố gắng lành lặn chút ít đã lại rỉ máu thêm một lần nữa.

Mình hối hận vì đã xuống đây.

Tâm trạng bình yên vừa mới đến với mình ít lâu, kể từ lúc về lại đây và nhìn thấy tấm ảnh này liền bị phá tan tành. Nếu được, mình ước gì mình không xuống nơi này thì tốt hơn. Mình thấy có lỗi với bản thân, với Uyên, và cả với chị.

Mình chẳng biết hiện tại cần phải làm gì? Hoặc là không làm gì, xem như chưa từng thấy tấm ảnh này? Xem như chưa từng cảm thấu được tâm tình thầm kín mà trước giờ, từ lúc chia tay tới nay chị vẫn cố che đi?!

Có thể đó là giải pháp tốt nhất lúc này, chỉ là mình không chắc bản thân có thể làm được. Nhưng cho dù thế nào, mình vẫn phải cố vậy, mọi thứ cảm xúc chỉ nên giữ kín trong lòng. Tất cả đã thuộc về quá khứ rồi, chị là của quá khứ, còn hiện tại và tương lai của mình là Uyên. Mình không được phép tơ tưởng những chuyện sai trái với chị thêm nữa, cũng không được làm hay nghĩ gì có lỗi với Uyên.

Nên như vậy! Mình phải cố gắng, phải cố gắng, phải cố gắng…

Bỗng dưng muốn chạy trốn chị để không phải trông thấy chị nữa, dù trước đó vẫn luôn trông ngóng được gặp chị, chỉ vì sợ bản thân trong một phút yếu lòng không kiềm được sẽ gây ra tổn thương cho cả hai cô gái mà mình yêu thương.

Tự nhắc nhở bản thân cả trăm lần, vẫn thấy không ổn. Mình tự nhủ ngay khi Uyên về tới, bọn mình sẽ lập tức quay về trên kia, không nán lại nơi này thêm bất kỳ giây nào nữa.

Đả thông tư tưởng xong, mình ra sau nhà rửa mặt súc miệng chuẩn bị sẵn, chờ Uyên về là đi ngay.

Ít phút sau, có tiếng xe máy chạy tới đầu ngõ. Chị và Uyên về đến, cả hai ngồi trên chiếc xe máy của chị. Trông hai người đều đang rất vui vẻ, cười nói xôn xao từ tận ngoài ngõ vào đến sân nhà.

Xe vừa dừng lại, Uyên ngồi phía sau liền bước xuống, trên tay cầm bọc thức ăn vừa mua ngoài chợ. Thấy mình lọt tọt đi ra, cô nàng cười hỏi:

– Đỡ chưa, anh thương binh quanh năm đổ máu?

Tâm trạng đang rất không tốt song mình nghe vẫn thấy buồn cười, cái mặt đang nghiêm túc vì vậy giãn ra đôi chút:

– Đang đau gần chết, bớt khịa giùm cái! Hai người đi chợ chi vậy?
– Mua đồ ăn để nấu cơm chiều ăn chứ chi, hỏi lạ? – Uyên trố mắt ngó mình, sau đó bước tới rồi bất ngờ đặt tay lên trán mình, miệng lẩm bẩm – Không lẽ bị chấn động đầu, chạm mạch thần kinh nào rồi?
– Thôi, chọc hoài mệt quá! – Mình đẩy tay cô nàng ra – Vậy là ở lại ăn cơm chiều rồi mới về hả?
– Không. Ngủ lại đây một đêm, mai mới về. – Uyên đáp tỉnh.
– Ủa? Sao tự nhiên… – Mình hơi lớn tiếng, giật mình ngó lại thấy chị đã lẳng lặng chạy xe ra sau rồi, bèn hạ giọng xuống thắc mắc – Chứ sao không về mà ngủ lại đây một đêm chi? Còn nữa, người lớn đi đâu hết rồi?
– Thì đúng ra về từ trưa nay rồi, mà dưới Long An có bà con của mẹ T và dì Hai bị tai biến chết bất đắc kỳ tử, ta gọi điện báo lên. Sẵn bà con cô bác còn đông đủ ở đây, mọi người tổ chức một chuyến đi xuống đó viếng, lấy xe Uyên đi rồi. Đường xa nên chắc phải ở lại một đêm, thành ra chỉ có mình chị Diễm ở nhà, dì dượng Hai không yên tâm mới nhờ Uyên ngủ lại với chị ấy.

Trưa mới đám giỗ, giờ lại có đám ma, chả biết hôm nay ngày gì mà thiêng dữ. Mình cau mặt:

– Kêu Uyên ngủ lại thôi hả, có nhắc gì tới T không?
– Tất nhiên là không. Chứ T nghĩ sau những gì xảy ra hồi trước, ba mẹ chị Diễm còn tin tưởng giao chị ấy lại cho T trông coi qua đêm à? – Cô nàng thẳng thừng tạt gáo nước lạnh vô mặt mình.
– Vậy thôi Uyên ở lại đi, T về trước!

Vốn định bụng là rủ Uyên về, ai dè nghe xong mọi chuyện, không ngờ dì dượng Hai không đếm xỉa gì tới mình làm mình tự ái dồn cục, muốn đi ngay. Cũng lạ thật, vốn đâu có tính ở lại, vậy mà nghe xong vẫn thấy hụt hẫng thất vọng thế nào ấy. Mình nhiều lúc mâu thuẫn chả thể nào hiểu nổi.

Thấy mình dợm bước muốn đi về, Uyên gọi giật:

– Gì vậy? Xe đâu T về? Đi bộ hả?
– Ừ, ra ngoài gọi taxi thiếu gì mà lo.

Đường vào nhà chị khá sâu và rối rắm, bình thường muốn gọi taxi hay xe ôm xe iếc gì đó đều phải chịu khó cuốc bộ hoặc nhờ ai chở ra gần đường nhựa mới xong. Mình làm bộ vậy thôi chứ Uyên đã ở lại đây thì mình cũng đâu muốn về, hơn nữa trong thâm tâm mình vẫn muốn nấn ná, cho dù lý trí cứ liên tục thúc giục mình phải đi ngay, còn ở lại đây thế nào cũng có chuyện.

Nếu Uyên chịu về thì đương nhiên mình về, chẳng có lý do gì ở lại thêm cả, nhưng tình trạng đột nhiên thành ra thế này, giống như có bàn tay ai đó sắp đặt cho mình một lý do vậy.

Thế nhưng đã lỡ nói cứng, bây giờ mình đâu còn cách nào khác ngoài đã lỡ làm bộ thì làm bộ cho trót, mất công bị cười. Tưởng đâu làm dữ thì Uyên sẽ can ngăn, dè đâu cô nàng thản nhiên:

– Vậy T chịu khó đi bộ ra ngoài đó kêu xe về trước đi! Mai Uyên về sau!

Đậu xanh, phũ phàng thế thật sao???

Nghe cô nàng nói vậy, mình thiếu điều lên tăng xông muốn hộc máu ngay tại chỗ. Giận tím mặt nhưng không thể phát tác, cũng không dám lộ ra kẻo bị cười, mình lầm lũi đi thật, đi thẳng ra khỏi ngõ nhà chị rồi nhắm hướng ngoài kia mà đi, miệng nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo song hai tai vẫn cứ dỏng lên chờ đợi một tiếng gọi hay tiếng ai đó đuổi theo.

Mình cố tình đi hơi chậm, nhờ vậy nghe được tiếng chị khó hiểu hỏi Uyên:

– Ủa, T mới đây đâu rồi?
– Về rồi.
– Hả? Sao tự nhiên về không nói gì hết kỳ vậy? Hay có chuyện gì?
– Có gì đâu. Em nói ba mẹ chị nhắn em ngủ lại với chị chứ không nhắc gì tới T hết, tự nhiên vậy cái nổi cơn tự ái đùng đùng bỏ về á!

Do con đường cập với sân nhà chị, chỉ cách một hàng tre già, mình thì đi chậm, còn Uyên giống như cố tình nói lớn nên mình nghe khá rõ mấy câu đối đáp qua lại. Nghe cả chị kêu lên thảng thốt:

– Trời, rồi Uyên để T về luôn vậy hả? T đang bị thương mà, rủi có gì thì sao?
– Hì hì, giả bộ thôi, lát quay vô giờ. Có gì đâu mà chị lo, em rành quá!

Đúng là mình đang tính kiếm cớ gì đó quay vào thật, cùng lắm mặt dày chịu nghe cô nàng châm chọc vài câu rồi cũng xong, giờ nghe vậy thì còn mặt mũi nào mò vô nữa. Mình bực bội bước nhanh, lần này là muốn đi về thật, không quay lại nữa. Cũng do đi nhanh, xa khỏi sân nhà chị nên mình không còn nghe được câu chuyện sau đó ra sao, chân bước đi mà lòng buồn rười rượi lẫn tiếc nuối.

Nói sao thì từ lâu lắm rồi, đã rất rất lâu rồi mình mới có cơ hội ở riêng cùng chị và Uyên mà không có mặt của người thứ tư, vậy mà tự nhiên giỡn giỡn tự ái xàm xàm xong rồi không còn đường quay lại. Thiệt không gì chán hơn!

Chiều nay lẽ ra mình được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của chị và Uyên, chỉ tưởng tượng bữa cơm ấm áp thân mật cũng đủ thấy thích rồi. Chưa kể đêm xuống lại được cận kề chuyện trò cùng cả hai người, vậy mà… giờ đùng đùng quay về nhà thì chỉ có nước ăn mì gói và đêm nay thui thủi ngủ một mình thôi. T à, mày ngu lắm, già đầu tự dưng còn thích giở trò trẻ con ra làm gì để giờ đến nông nỗi này.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253 Phần 254 Phần 255 Phần 256 Phần 257 Phần 258 Phần 259 Phần 260 Phần 261 Phần 262 Phần 263 Phần 264 Phần 265 Phần 266 Phần 267 Phần 268 Phần 269 Phần 270 Phần 271 Phần 272 Phần 273 Phần 274 Phần 275

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng